V. Quốc Uy
Việc IDS vừa tuyên bố tự giải thể đã là lời phản biện mạnh nhất trong những phản biện của tổ chức khoa học ưu tú này. Trước sự kiện này, lời khen rất nhiều, nhưng không phải không có những ý kiến "bàn lại".
Đã có lời bình luận chua chát: cung cách của IDS, định dùng tiếng nói khoa học để tác động vào Đảng và Nhà nước như nước ta thì chỉ là ẢO TƯỞNG!
Với một người, như tôi chẳng hạn, vốn có thiện cảm với các trí thức hàng đầu, cấp tiến (nhưng vẫn thuộc đội ngũ chính thống), thì khi nghe lời bình này thường không hài lòng, cho đây là lời chê bai, tiêu cực.
Nhưng nghĩ lại, thấy lời "chê bai" chua chát ấy không sai. Quyết định 97 đã cho thấy: dù cố gắng đứng trong quỹ đạo của Đảng chăng nữa mà nói những điều khác với điều Đảng đang nói (đang cần nói, lúc ấy), thì dù là "điều hay lẽ phải" đúng 100% cũng sẽ bị cấm, mà còn đáng bị cấm hơn những kẻ khác.
Nói cách khác: Con đường Cải lương nhu mì, tự nó không thể thành công! Và nhờ thất bại ấy, những người đi đầu trong IDS sẽ từ bỏ con đường cải lương, để tìm sang một con đường mạnh mẽ hơn, bộc trực hơn, đỡ "cải lương" hơn. Và cứ thế, rất có thể (có thể thôi) các nhà trí thức ưu tú của IDS sẽ trở thành những nhà cải cách, dân chủ, tiên phong thật sự. Đó là ý nghĩa tích cực của "bài học mang mã số 97". Từ mong ước, tôi cứ mạo muội "hình dung" ra như vậy.
Nhưng dù cho những "nhà Cải lương" cũ có chuyển sang phương pháp mới, thì trong lớp người đi sau cũng lại sẽ có những người phải dẫm lại dấu chân người trước. Giống như các lớp kế tiếp nhau trong trường học vậy, lớp nào cũng cần, coi thường lớp 8 thì làm gì có lớp 9 phải không ạ?
Mấy lời, tự cảm thấy rất mạo muội, xin cứ chân thành bộc bạch. Chắc có sơ xuất xin miễn thứ.
Ngày 17-9-09
VQU
HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét